"Cảm xúc của trái tim luôn là điều khó lý giải nhất trên đời, và mancunians yêu Gary đơn giản vì anh thở cùng một ống oxygen với họ". Người lính già tận tụy đã đi hết một hành trình với Man United, giờ đây anh xứng đáng có được trận đấu tôn vinh cho chính bản thân mình. Lăng Kính Quỷ Đỏ tuần này sẽ đến chậm hơn thường lệ, để được gần với thời khắc chia tay Gary Neville., để được gặp những người con từ máu thịt như Beckham, như Butt.. Với chúng ta, họ, và G2 mãi mãi là huyền thoại...

Anh không phải là một điệp viên tình báo hạng nặng để bị buộc gọi tên bằng những con số khô khốc lạnh lùng. Anh càng không phải loại hậu vệ bặm trợn dữ dằn, chuyên chặt chém và sử dụng những trò tiểu xảo trên sân bóng. Con người ấy, từ rất lâu rồi đã đóng vai kép phụ trong đội hình Man Utd. Ở tuổi 36 trông anh già và chậm chạp hơn xưa nhiều, chỉ có tình yêu United là không bao giờ thay đổi, như những ngày khói lửa không xa, anh chơi cánh phải và khoác lên mình chiếc áo số 2 huyền thoại...
Đó là khoảnh khắc tuyệt vời mãi mãi còn đọng lại trong tâm trí Gary Neville. Phút thứ 46 trận cầu quyết định ngôi vương Premier League mùa giải 1998/1999, một đường chuyền cầu vồng từ chân G2 đưa bóng bay qua đầu tất cả các cầu thủ Tottenham Houtspurs để Andy Cole băng xuống, khống chế bóng đầy khéo léo. Một pha tâng bóng cầu vồng khác đánh bại Ian Walker, và Man United chính thức đăng quang ngôi hoàng đế xứ sương mù. Chiến thắng mở ra thời kì tuyệt vời bậc nhất trong lịch sử CLB sau khi để tuột danh hiệu vào tay Arsenal, với cú ăn ba không tưởng cuối mùa và một serie hat-trick Premiership ba năm liên tiếp.
Ai có thể lãng quên quá khứ khi thời gian phủ bụi, nhưng Gary và các CĐV Quỷ Đỏ yêu mến anh thì không bao giờ. Người hậu vệ phải cần mẫn xứng đáng được chọn vào đội hình tiêu biểu trong lịch sử Man Utd cho vị trí của mình, bởi anh sinh ra để thuộc về nơi đó. Và ngay cả bây giờ, hành lang cánh phải vẫn thấy nhớ Gary cái thời còn ở đỉnh cao phong độ. Anh chính là đại diện tiêu biểu cho thế hệ Man Utd được đào tạo bài bản nhất, những kĩ năng chơi bóng hoàn thiện đến mức tối đa, dù không phải ai cũng sở hữu phẩm chất kiệt xuất của một thiên tài.

Không hề ngẫu nhiên khi tất cả các đồng đội ngày nào từng sát cánh với Neville như Becks, Nicky Butt hay người em trai Phil Neville vẫn có thể sống tốt, thậm chí rất tốt dù trôi dạt đến biết bao miền đất mới. Những người ở lại, Ryan Giggs và Scholesy thì đang là ngọn cờ đầu của M.U đến tận thời điểm này. Giữa họ vĩnh viễn có một điểm chung: tình yêu nồng nàn với màu áo Đỏ. Cảm xúc của trái tim luôn là điều khó lý giải nhất trên đời, và mancunians yêu Gary đơn giản vì anh thở cùng một ống oxygen với họ.
Đêm 24/5, cuối cùng thì Old Trafford cũng có trận đấu tôn vinh dành riêng cho Gary như một món quà đầy ý nghĩa gửi tặng người cận vệ già kiên trung suốt hai thập kỉ. Để nói về anh, người ta thậm chí còn chẳng thể tìm ra phẩm chất nào nổi trội. Không chạy băng băng như chiếc xe F1 giống đa phần các hậu vệ cánh khác. Không sở hữu các cú dứt điểm trái phá từ hai biên, bởi suốt sự nghiệp, Neville mới ghi vỏn vẹn 5 bàn. Không giàu thể lực như phần lớn những tay vai u thịt bắp. Anh tồn tại được ở Old Trafford bằng lối chơi điềm tĩnh và chắc chắn.
Gary Neville luôn đứng đó, mỗi lúc đội bóng cần, anh sẽ xuất hiện. Đừng để những bước chạy chậm chạp và nặng nề của anh trong vài năm cuối đời cầu thủ đánh lừa, vì bạn không thể phủ nhận rằng suốt những năm qua United chưa bao giờ có được một hậu vệ phải đúng nghĩa. Khoảng trống mà Gary để lại đã được chuyền qua tay O’Shea, Wes Brown, Rafael, Fabio cùng với các tiền vệ Fletcher, Hargreaves. Nhưng có một điều gì đó vẫn chưa đủ thuyết phục để tất cả chúng ta tin rằng, chiếc áo số 2 đã tìm thấy truyền nhân xứng đáng.
Sống lại kí ức hào hùng
Chỉ trong ít ngày, Old Trafford bồi hồi vì cảm xúc của những cuộc chia ly màu Đỏ đang trào dâng mãnh liệt. Mỗi giây phút đi qua người ta càng thấy nuối tiếc, nhớ nhung biết bao kỉ niệm: những con người của lịch sử, những nụ cười chiến thắng, những tấm gương ngời sáng về tình yêu và nghị lực trên sân cỏ lẫn cuộc đời. Mấy hôm trước, Van der Sar vẫy tay chào rồi bỏ chúng ta đi, trở về với vợ con, gia đình. Buồn hay vui đây, khi dòng thời gian sẽ chẳng buông tha bất kì ai cả?
Nhưng trong thời khắc này, bốn ngày trước trận đánh lịch sử trước Barca tại Champions League, hãy cứ để lòng mình rộng mở và sống lại kí ức hào hùng của thế hệ vàng 1992. Từ thành Liverpool, Phil Neville tìm tới Old Trafford tham dự trận đấu chia tay “anh hai” vĩ đại. Từ Hong Kong, Nicky Butt lặn lội đường xa về chung vui. Và từ Bắc Mỹ, David Beckham phải chờ mất 8 năm để khoác lại chiếc áo Đỏ thần thánh mà anh hằng mơ ước. Trận đấu vinh danh người mang áo số 2 huyền thoại, cũng là 90’ để đời làm ta như thổn thức khi nhắm mắt nghĩ về quá khứ đã qua. Những đứa con xưa đã đến. Hay đúng hơn, họ đã trở về nhà…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét